Last Christmas - Được sống là một điều tuyệt vời

Xin chào, lại là mình đây, mình quay trở lại sau hơn một tuần rệu rã vì deadline. Mình cũng không nghĩ là hôm nay mình sẽ viết. Mình mới xem xong Last Christmas và mình thấy mình muốn viết, mình cần viết một vài điều gì đó ngay lúc này, mình sợ mình quên đi cảm xúc của hiện tại, sợ bị lãng quên một số suy nghĩ vu vơ của mình.
Cuối tuần rảnh rỗi nên mình đã xem phim và theo một sự hấp dẫn kì lạ nào đó của vũ trụ mình lại pick trúng Last Christmas, bộ phim làm mình khóc lóc sụt sùi như bị ai bắt ngồi bóc hành tây. Kate đưa mình từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác, và mình thấy yêu cuộc đời này vì mình còn sống. Mình thấy buồn nữa, chả hiều sao mình thấy đau khổ, thảm thiết vì điều gì đó, vì Tom không còn tồn tại, vì tất cả,...Mình chỉ là nghĩ, có lẽ hầu hết chúng ta đều có trong mình những nỗi đau âm ỉ nào đó, gia đình không hạnh phúc, có rất nhiều vấn đề trong cuộc sống hằng ngày, và như Kate có thể có lúc chúng ta đã mang một căn bệnh tâm lý nào đó, một dạng của trầm cảm, những cú shock tâm lý,... Sẽ có hơn 2 lần trong ngày chúng ta ước mình chưa từng tồn tại, mệt mỏi vì không hiểu tại sao mình lại là nạn nhân của cuộc hôn nhân không hạnh phúc từ bố mẹ, từ những điều mà chúng ta không thể quyết định, không hề lựa chọn,... Chẳng hiểu sao mình lại tồn tại trong cuộc sống tẻ nhạt, chán thếch này trong khi họ hoàn toàn khác hẳn chúng ta, cứ thế ta thấy mình lạc quẻ, thấy mình như không bình thường trước những người bình thường. Như Tom nói, bình thường chẳng là cái gì cả, chẳng nên suy nghĩ về nó quá, và vì thế chúng ta cũng không nên bắt ép mình phải thật bình thường. 
Có lẽ, Kate đã đánh mất bản thân trong mớ hỗn độn của cô về cuộc sống, gia đình và về những kì vọng của mọi người xung quanh về chính bản thân mình. Cô bị mắc kẹt lại khi mang trong mình trái tim của một người khác, bị mắc kẹt lại giữa những điều bình thường của một người bình thường. Bằng cách nào đó, chắc có lẽ vì nhìn thấy sự hỗn tạp đầy thương tích trong cuộc sống của cô nên Tom đã cố gắng giúp đỡ Kate. Đấy là giả như có Tom thật, còn nếu không, có lẽ đấy là ảo giác của chính Kate để tự cứu lấy mình trong đống bầy nhầy của sự tuyệt vọng. Nhìn đi, không phải ai cũng may mắn được sống sót để có thể tiếp tục làm những điều tốt đẹp như Tom, sự sống của Tom được nhường lại cho Kate, và thay vì sống cuộc đời của mình, Kate có thêm một cuộc đời khác - cuộc đời của Tom, Tom lúc nào cũng nhắc Kate phải look up, look up để thấy những điều mà một người bình thường không thể thấy, để thấy những điều tốt đẹp, đặc biệt và kì dị đang diễn ra, hoặc có đôi khi dù look up nhưng ta lại chỉ nhận về một bãi phân chim chẳng hạn. Nhưng mà thôi nào, nhìn lên chẳng phải là có vô vàn những điều tuyệt vời, đặc sắc hơn sao? Nếu chỉ vì không nhìn lên vì bãi phân chim rơi trúng mắt thì mãi mãi có lẽ không ai nhìn thấy những điều kì diệu và tươi đẹp của cuộc sống này.
Không biết rốt cuộc là mình đang muốn nói điều gì nữa, mình chỉ biết rằng dù cậu là ai, nếu cậu đọc được bài viết này, hy vọng cậu sẽ sống thật tốt, làm những điều có thể bất bình thường một tý miễn là cậu luôn vui. Cuộc sống này có thể quá xấu xa, tồi tệ và khó khăn với chúng mình nhưng đừng quên còn rất nhiều người mong muốn được sống nhưng không thể, hãy sống thay cả phần của họ, hãy yêu quý cuộc sống này và những người xung quanh ta. Hãy biết ơn vì ngày mai ta còn được sống. Chúc các bạn ngày cuối tuần vui vẻ, hy vọng các bạn luôn trân quý sự tồn tại của chính mình <3







Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tại sao blog này được ra đời?