Bài đăng

Hình ảnh
 Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy Ta có thêm ngày  mới để yêu thương Lâu rồi mình đã không viết gì cho mình và cho những điều tuyệt vời xung quanh, nhưng sáng nay khi vừa mở mắt bước chân xuống giường và ngắm nhìn bầu trời hôm nay - bầu trời mà Phương bảo là không đẹp lắm, một mình khác trong mình lại cựa quậy, lại muốn bắt tay vào gõ gõ viết viết, tự dưng mình thấy yêu cuộc sống này đến lạ. Dạo gần đây mình gặp rất nhiều stress và áp lực, học tập, thi cử, công việc,.. những dự định cuốn mình đi từ 6h45 và nhiều khi trả mình về lúc đêm muộn. Sau gần 3 năm nằm dài trên ghế ở trường đại học và những trải nghiệm xã hội thú vị khác, bắt đầu khi đối mặt với việc sắp sửa phải ra trường mình thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ mình thấy mình đói kiến thức như lúc này, mình thấy mình còn thiếu nhiều điều quá, hơn 2 lần trong một ngày mình đã nghĩ : " Mình của trước đây đã dành thời gian cho những việc gì mà bây giờ mình lại thấy mình thiếu thốn và nghèo nàn đến vậy?" Điều k...

Last Christmas - Được sống là một điều tuyệt vời

Hình ảnh
Xin chào, lại là mình đây, mình quay trở lại sau hơn một tuần rệu rã vì deadline. Mình cũng không nghĩ là hôm nay mình sẽ viết. Mình mới xem xong Last Christmas và mình thấy mình muốn viết, mình cần viết một vài điều gì đó ngay lúc này, mình sợ mình quên đi cảm xúc của hiện tại, sợ bị lãng quên một số suy nghĩ vu vơ của mình. Cuối tuần rảnh rỗi nên mình đã xem phim và theo một sự hấp dẫn kì lạ nào đó của vũ trụ mình lại pick trúng Last Christmas, bộ phim làm mình khóc lóc sụt sùi như bị ai bắt ngồi bóc hành tây. Kate đưa mình từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác, và mình thấy yêu cuộc đời này vì mình còn sống. Mình thấy buồn nữa, chả hiều sao mình thấy đau khổ, thảm thiết vì điều gì đó, vì Tom không còn tồn tại, vì tất cả,...Mình chỉ là nghĩ, có lẽ hầu hết chúng ta đều có trong mình những nỗi đau âm ỉ nào đó, gia đình không hạnh phúc, có rất nhiều vấn đề trong cuộc sống hằng ngày, và như Kate có thể có lúc chúng ta đã mang một căn bệnh tâm lý nào đó, một dạng của trầm cảm,...

Tại sao blog này được ra đời?

Hình ảnh
 Xin chào các bạn, mình là miengbanhmicudon. Mai là sinh nhật lần thứ 20 của mình và hôm nay là lần đầu tiên mình bắt đầu viết blog, như một món quà dành tặng riêng cho chính mình vào tuổi đôi mươi. Là một cô bé 20 tuổi mang trong mình rất nhiều những nỗi mộng mơ, mình có hàng ti tỉ ước mơ vẫn còn dang dở, mình có hàng trăm ngàn ước mơ to lớn rằng rồi một ngày mình sẽ chinh phục cả thế giới, bay vào vũ trụ hay nhấc bổng cả trái đất lên,... Nhưng mình cũng là tuýp người dễ dàng từ bỏ, mình hay chùn bước, nản chí và đôi khi là bật khóc nức nở trước nỗi bất lực với cuộc đời. Vì thế mình nghĩ, mình là một kẻ khổng lồ yếu đuối, một kẻ khổng lồ với nhiều thứ cảm xúc khổng lồ và hơn hết: mình yếu đuối. Năm 17 tuổi, năm tháng mà mình còn khổng lồ hơn cả bây giờ và lúc ấy mình cũng chưa nhận ra là mình yếu đuối, mình đã luôn thao thức, luôn muốn được viết ra, được chia sẻ, được bày tỏ những nỗi niềm, được sống chân thật nhất với cảm xúc của bản thân. Nhưng càng lớn lên, như tất cả mọi người...